kimpa.xyz

Các bạn không hề cô đơn

Một bài viết sâu sắc của em họ tôi.


Năm 2020 là một năm tệ hại với rất nhiều người nhưng với tôi thì đó lại là một năm để lại được nhiều kỉ niệm lạ lùng trên chặng đường trưởng thành. Vì trưởng trưởng thành hơn nên tôi cũng bắt đầu là người biết lắng nghe, suy nghĩ hơn và không còn là một thằng trẻ trâu như trước. Và trên quãng đường trưởng thành này, tôi chợt nhận ra một điều ở bản thân mình mà tôi chắc là nhiều bạn cũng sẽ gặp ở độ tuổi này:

Tôi và các bạn đều cảm thấy cô đơn.

Tại sao ta lại cô đơn khi mà xung quanh ta có hàng chục, hàng trăm bạn bè?

Tôi, một thanh niên 23 tuổi, va vấp với một tương lai đang hé mở. Ngoài xã hội, tôi được mọi người biết đến với nhiều vai trò vậy mà khi về đến nhà, tôi chỉ còn là tôi - một thằng nhóc đang lạc lõng trong sự trưởng thành quá nhanh này của cuộc đời. Tôi có những bí mật, những điều tôi không bao giờ kể cho ai và điều đó cũng là điều khiến tôi đau đầu hàng đêm.

Tôi có một ông anh họ, cũng trạc tuổi tôi, kém tôi 2 tuổi. Vì mọi người hay về nhà bà mỗi cuối tuần nên anh em họ trong nhà tôi cũng khá thân thiết. Tôi thích được lắng nghe câu chuyện của mọi người và được kể câu chuyện của mình cho mọi người trong nhà nghe. Ông anh họ có lẽ học hành giỏi giang hơn tôi, thành công hơn tôi, nói chung là hơn ông 2 tuổi nhưng nghe qua các câu chuyện của ông thì tôi cũng khá là ghen tị. Ấy vậy mà trong một lần lướt Instagram, tôi có đọc được story của ổng. Hóa ra người tôi vẫn thấy ghen tị ấy cũng gặp những vấn đề như tôi. Ông cũng có những mối lo, những câu chuyện khó để tâm sự để rồi ông cũng phải tìm một nơi nào đó viết ra những điều thầm kín của bản thân mình. Và tất nhiên, bạn biết đấy, đâu phải câu chuyện nào cũng có thể dễ dàng chia sẻ với mọi người. Bạn cần phải có một ai đó đáng tin cậy một chút, biết lắng nghe, tạo cho bạn một cảm giác an toàn để bạn có thể chia sẻ và thấu hiểu những câu chuyện của bạn. Nhưng để tìm một người như vậy là một điều hết sức khó khăn và chúng ta thường lựa chọn chôn vùi những câu chuyện với sự im lặng.

Tôi tin rằng ông anh tôi cũng không phải người duy nhất.

Ngoài kia có hàng ngàn người cũng như vậy. Cũng có những lo âu, muộn phiền để rồi nó giằng xé, khiến mình mất đi con người mà mình đã từng có. Nói chuyện phiếm thì dễ nhưng để chia sẻ những câu chuyện thực sự của mình thì quả thật là khó. Trong cái thời kỳ số hóa này, lòng tin là một thứ báu vật mà ta khó có thể trao đi một cách dễ dàng. Khi mà trên mạng nổi lên vô số những vụ “cắm sừng”, những vụ phản bội lòng tin,… thì chúng ta đã chọn cách cô lập mình với thế giới.

lonely_picture

Tự cô lập mình trở nên cô đơn là một biện pháp an toàn, nó không làm hại ai cũng như không ai có thể hại ta. Không phải bạn bè, không phải người yêu, không phải người thân, chúng ta chọn không chia sẻ để không khiến ai phải phiền lòng. Chúng ta lựa chọn sự mạnh mẽ như một vỏ bọc và đã vô tình giết chết đi chính con người bên trong mình.

Ngoài kia, tôi là một người vui vẻ, thoải mái với mọi người. Nhưng về đến nhà, khi chỉ còn lại 4 bức tường, tôi là một thằng nhóc chán nản, buồn bực với mọi thứ. Cũng là người đã đi làm, làm đủ thứ trò ngoài đời để rồi về nhà ôm ấp một mong muốn đặt lưng lên giường ngủ mà không phải lo nghĩ gì nữa. Tôi dám cá là nhiều người đã từng như tôi, đang như tôi và có lẽ là sắp như tôi. Vậy tại sao chúng ta vẫn cứ lựa chọn cô đơn? Tại sao chúng ta lại không chia sẻ với bất cứ ai vì không muốn thể hiện ra mình yếu đuối? Tại sao những việc chăm sóc bản thân như khi ốm không thể mua được thuốc, không nhờ đến bạn bè, gia đình mà lại đợi đến khi nào tự khỏi tự đi mua? Tại sao bạn bè Facebook có đến hàng trăm, hàng ngàn mà không có lấy một người để ta chia sẻ được thoải mái câu chuyện của mình? Tại sao giờ đây các mối quan hệ nó lại "ảo" đến thế?

another_lonely_picture

Càng cố tỏ ra mạnh mẽ , chúng ta dường như càng yếu đuối. Càng cố gắng bảo vệ những bí mật, chúng ta càng chết dần chết mòn bởi những thứ chúng ta đang bảo vệ. Tình trạng bị trầm cảm ở tuổi thanh thiếu niên ngày càng nghiêm trọng dưới những áp lực của trường lớp, xã hội và sự kì vọng đặt vào bản thân.

Những áp lực đó nếu không nói ra thì sẽ không ảnh hưởng đến ai, không làm hại ai. Nhưng nếu cứ không nói mãi thì những suy nghĩ đó sẽ ăn mòn bản thân ta, nó sẽ khiến ta đắm chìm vào vực sâu của sự thất vọng, tuyệt vọng, lo lắng, căng thẳng và dần dần kéo đến trầm cảm. Có những vụ việc đã dẫn đến tự tử đầy đau thương mà tất cả nguyên do cũng chỉ vì họ không thể mở lòng mình ra được.

Ước gì có một ai đó để chia sẻ, cảm thông với ta để ta có thể nói ra những suy nghĩ, những trăn trở hàng đêm thay vì câu “Không có gì đâu!” mỗi khi được hỏi. Tôi cũng muốn viết bài này, một bài viết mà tôi có thể chia sẻ bản thân mình, có thể nói ra những thứ ở sâu trong lòng.

Nói tôi buồn vì thất tình.

Nói tôi thất vọng khi tôi chưa có được công việc mong muốn.

Nói lên rất nhiều những trăn trở tôi đang có.

Nói lên để chí ít tôi không bị chìm đắm vào sự tuyệt vọng và thất vọng của bản thân mình. Tôi cũng lo lắng cho em trai tôi, cậu nhóc cũng sắp bắt đầu bước vào đại học, cũng sắp va vấp như tôi (mà có lẽ tôi thấy nó còn nhiều vấn đề hơn cả tôi nữa).

Tôi đã từng nghĩ rằng con trai trưởng thành phải luôn thật mạnh mẽ, luôn vui tươi, luôn tốt bụng với mọi người. Còn những cảm xúc tiêu cực còn lại thì không nên thể hiện ra. Chỉ cần đi học, đi làm, về ngủ rồi hôm sau lại tiếp tục như một cái máy.

Nhưng ôi thôi, tôi đã nhận ra là tôi đã quá quá sai rồi!

Các bạn hãy tâm sự, hãy nói ra những điều mình giữ trong lòng mình với bạn bè. Nếu họ không hiểu bạn, không quan tâm, hoặc thậm chí dùng nó để trêu chọc, chế giễu bạn thì chí ít bạn cũng đã dũng cảm nói ra cho nhẹ lòng mình. Bạn cũng có thể dùng nó để chọn lọc được những người bạn đáng tin và giữ họ lại. Hãy cởi mở về mình hơn, nói nhiều hơn và đừng trói mình lại trong cái vỏ bọc gọi là “mạnh mẽ”.

love-rosie

Trong đợt Covid vừa rồi, tôi đã tìm được một cô bé, cô bé đó có thể thoải mái chia sẻ những câu chuyện với tôi và tôi cũng có thể thoải mái chia sẻ được những câu chuyện của mình với bé. Các bạn không hề cô đơn trong thế giới này, hãy chia sẻ, hãy tìm đến nhau, hãy tìm cách để nói nó ra. Không qua bạn bè thì qua blog, qua những dòng trạng thái, thậm chí là qua những bài nhạc. Tôi đã nghe rất nhiều bài Rap và có nhiều nghệ sĩ cũng kể câu chuyện của họ qua âm nhạc và nó cũng là một cách cực kì hữu ích.

Tôi mong mọi người có thể tìm được đến nhau, mong mọi người không phải lạc lõng giữa chốn đông người, nơi con người vẫn tìm được lòng tin ở một ai đó.

Các bạn không hề cô đơn và tôi cũng thế.

_______________
Phạm Minh Giang
25-01-2021